avatar
Thanh Binh Cấp 4
Ngày đăng ký: 12/08/21
Linh thạch: 2.800

Bình luận mới nhất

Tên truyện Thời gian Nội dung
Ta Là Tà Đế
Nguyễn Khang còn nói Tạ bật Hình Thiên thì bất tử kìa. Vừa nói toàn bọn không não thì có thằng xuất hiện chứng minh luôn độ ngu của nó. Hình thiên có phải bất tử đéo đâu, tiêu hao mỗi giây 1 nguyên điểm, TT5 đánh Tạ không chết thì bắt nhốt, sau vài lần đánh sẽ phát hiện ra quy luật ngay.
Ta Là Tà Đế
Đa phần là bọn ngu học mà, đọc truyện có dùng não và có phân biệt nổi sự khác nhau giữa các cảnh giới đâu bạn. Cảnh giới trong truyện này hợp lý hơn hẳn mấy cái truyện lúc đéo nào cũng mô tả là "con lạch trời" nhưng toàn chiến đấu vượt cấp.
Ta Là Tà Đế
Ngu hơn chó. Truyện chuyển sinh bú ti, bóp vú gái trẻ xong lại còn kể ra làm lol gì khiến người ta bị sốc mà cũng khen. Trần đời đéo thấy cái truyện nào chuyển sinh xong lại đi kể với bố mẹ kiếp sau kiểu đấy, mà lại còn trong trường hợp không chịu bất kì sức ép nào.
Ta Có Một Sơn Trại
Cháu ít tuổi thì ăn nói phải lễ phép, bố mẹ không dạy được cháu nên cháu sủa như súc vật thế à, hay bố mẹ cháu cũng là súc vật nốt?
Ta Có Một Sơn Trại
Cháu ít tuổi thì ăn nói phải lễ phép, bố mẹ không dạy được cháu nên cháu sủa như súc vật thế à, hay bố mẹ cháu cũng là súc vật nốt?
Bố Tôi Quá Mạnh
Truyện này drop rồi à các đạo hữu?
Ta Có Một Sơn Trại
Chúng nó có đủ thông minh để mà hiểu điều bạn nói đâu. Nên đừng cố gắng giải thích làm gì mất thời gian, chỉ nên bình luận nêu quan điểm thôi, còn ai hiểu sao thì hiểu.
Ta Có Một Sơn Trại
Vì sự ổn định của thiên hạ nên phải từ bỏ hoặc giết hết những người trung thành xung quanh mình. Thử tưởng tượng nếu hậu thuẫn cho Lâm gia lớn mạnh thì giờ đã có cánh tay đắc lực để đấu lại với bọn quyền thần, chư hầu lòng mang ý xấu rồi. Nói chung bất kể thời đại nào thì vua phải có trong tay những quân bài đủ mạnh, mới đủ sức răn đe, khiến cho quyền thần không dám phản. Vua này lại tự chặt tay, chặt chân mình thì đấy là do bản thân ngu chứ không phải do kẻ địch mạnh.
Ta Có Một Sơn Trại
Thiếu Vũ bao lần vào sinh ra tử cùng main, lúc ở trại Cáp Mô cũ, main muốn chống quân Nhung cũng chỉ có Thiếu Vũ đứng ra đầu tiên. Thiếu Vũ mới là huynh đệ ruột thịt, main không muốn giúp Thiếu Vũ, đứng trung lập thì cũng thôi. Lý Hành Tây chưa từng giúp main cái gì mà chỉ toàn chịu ơn, mối quan hệ mang tính chất xã giao thì main lại coi là huynh đệ và cho huynh đệ của mình mạo hiểm đi cứu. Cứu xong Lý Hành Tây để nó sau này giết Thiếu Vũ à? Sao mày ngu thế main? Hay sau này hai đứa nó đánh nhau thì đứa nào thua mày sẽ lại cứu? Đã trung lập thì để yên cho mỗi người tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của họ, Hành Tây biết bên ngoài nguy hiểm nhưng vẫn muốn về Trường An thì phải chấp nhận có thể bỏ mạng trên đường đi.
Ta Có Một Sơn Trại
Truyện xây dựng bất hợp lý cũng là rất bình thường vì không phải tác giả nào cũng IQ cao, hoặc hiểu sâu sắc về chính trị. Nhiều tác giả khá trẻ tuổi nên thậm chí xây dựng tâm lý nhân vật cũng như cứt. Trong truyện này thì Minh Đế đáng lẽ đang ở thế mạnh nhưng ngu nên tự tay bóp dái thôi.
Ta Có Một Sơn Trại
Chửi thằng tác giả là chính vì xây dựng main như đ buoi. Đánh giết thì rất dứt khoát nhưng cư xử với các mối quan hệ thì đầy mâu thuẫn. Lý Hành Tây chỉ là khách qua đường, quen biết xã giao mà cũng cho huynh đệ ruột của mình mạo hiểm đi cứu thì đủ biết ngu học như nào rồi. Quan điểm của tôi là cứu cũng được thôi, nhưng phải trên tiền đề là có kế hoạch chu toàn, không để anh em phải mạo hiểm.
Ta Có Một Sơn Trại
Đcm thằng main ngu học. Tướng sĩ đéo phải huynh đệ của mày à? Tần Man cùng mày vào sinh ra tử, bảo vệ mày bao lần từ cái ngày mày chưa có cái đ buoi gì trên đời này, mày đưa Tần Man dẫn 3000 quân đánh với 10 vạn, không sợ Tần Man chết à? Còn Lý Hành Tây chỉ là bạn bè xã giao, khách qua đường (xét kỹ ra thì còn đang chịu ơn main chưa trả xong) thì lại coi là huynh đệ. Ngu như con chó. Ở đời phải phân biệt được đâu là huynh đệ, đâu là xã giao chứ đéo thể nào gặp ai cũng xưng huynh gọi đệ được. Đồng ý trong khả năng thì cố gắng cứu, nhưng phải lên kế hoạch chu toàn, đừng để các huynh đệ thật sự phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào.
Ta Có Một Sơn Trại
Thực tế thì Lý Hành Tây và Phúc Đức Cặc chịu ơn một chiều từ main, được main giúp đỡ chứ chưa giúp được main cái gì, mặc dù có góp sức đánh trận nhưng chưa từng cùng main vào sinh ra tử nên không thể coi là huynh đệ được. Trong quá trình sống ở Cáp Mô hai thằng cũng đóng góp trong một vài công việc, nhưng coi như làm công để trả cho việc được che chở, bao ăn ở thôi. Main lại coi là huynh đệ thì đéo ổn chút nào, vì binh lính dưới trướng chả thiếu gì người cũng bỏ công bỏ sức vì Cáp Mô trại, chẳng lẽ cứ thằng lính quèn nào bị bắt cũng phải phái quân đi cứu? Nếu trong khả năng thì cứu cũng được thôi, dù sao cũng tiếp xúc gần với nhau thời gian dài, nhưng người làm việc lớn phải phân biệt rõ đâu là huynh đệ vào sinh ra tử (như Tần Man, Thiếu Vũ), đâu là bạn bè xã giao (như Lý Hành Tây), đâu là giao dịch sòng phẳng (binh lính được lo ăn ở, được trả lương để đánh trận, được lo cho người nhà nếu chết trận), chứ không thể nhập nhằng, đứa đéo nào tiếp xúc một thời gian cũng coi là huynh đệ được.
Ta Có Một Sơn Trại
Phúc Đức Cặc là hình mẫu thường thấy trong truyện có mấy thằng hay bị bắt nạt học đường. Lý Hành Tây thì lý thuyết sách vở có nhưng chưa biết áp dụng thực tế. Cái sai lớn nhất của hai thằng này là tha chết cho kẻ đang hại mình (hai con điếm). Cuối cùng thì vẫn phải tự tay giết hai con đó, nhưng việc lớn thì hỏng bét.
Ta Có Một Sơn Trại
Đm thành sự không đủ, bại sự có dư. Không muốn giết thì cũng phải cho 2 con kia hít thuốc bổ sung chứ.
Ta Có Một Sơn Trại
Minh Đế giống hệt con trai Hứa thành chủ, thằng mà học được tí binh pháp rồi đi đánh Cáp Mô trại ấy, binh pháp dạy dùng máu tế cờ, đáng lẽ dùng máu địch thì nó dùng máu quân mình. Minh Đế đầu óc ngu si nhưng học được tí sách vở nên toàn áp dụng rập khuôn. Bại trận thì phải tìm 1 kẻ anh hùng nâng lên, tìm 1 kẻ chịu tội là đúng. Ơ nhưng mà lịt pẹ thiếu éo gì thằng cho chịu tội thay được mà lại tru di ngay thằng tướng trung thành nhất. Giờ cả thiên hạ éo còn một ai muốn cứu giúp thằng vua ngu này. Đứa lòng lang dạ sói thì chỉ chờ ăn hôi, đứa có lòng tốt cũng éo muốn dây vào, vì vớ vẩn cứu vua xong lại bị tru di nốt, rồi được mời chén rượu với lý do rất đầu buoi kiểu như "bằng hữu, hãy vì thiên hạ mà chết đi".
Ta Có Một Sơn Trại
Trong các chap trước Minh Đế cư xử có vẻ độ lượng, biết tính toán, nhưng thực ra vẫn chỉ là hôn quân ngu dốt. Thằng ăn hôi họ Dương được phong làm chiến thần thì cũng thôi, nhưng tìm kẻ phản diện để chịu tội thiếu éo gì người mà lại tru di Lâm gia? Tìm một thằng chủ thành nào có chút tiếng xấu rồi giáng tội là xong. Diệt Lâm gia mặc dù có thể lừa được dân ở những nơi khác, nhưng không lừa được dân ở nơi Lâm gia cai trị và quan, tướng cấp cao trong đế quốc. Tướng lĩnh biên giới thấy kiên cường chống giặc đã éo được thưởng còn bị tru di thì ai dám chống quân Nhung nữa? Tác giả không giỏi về mưu mô, chính trị nên xây dựng Minh đế rất mâu thuẫn, vừa có vẻ mưu mô rất sâu, nhưng lại phạm phải những sai lầm rất ngớ ngẩn.
Ta Có Một Sơn Trại
Còn một vấn đề khiến cho tiền giấy chưa phổ biến được sớm đó là kỹ thuật in và làm giấy. Phải nghiên cứu được loại giấy mà chỉ chính quyền biết cách tạo ra, có được loại mực đặc biệt về màu sắc và không bị phai (hoặc rất lâu phai). Tiền kim loại thời cổ đại thì bản chất là dùng kim loại đổi vật, mà kim loại lúc ấy rất hiếm (quân Nhung thiếu thốn kim loại là biết), nên việc làm giả không có nghĩa lý gì, bởi vẫn phải dùng kim loại thật để đúc ra, nhưng tiền giấy thì khác, phải có cách đặc biệt để không thể bị làm giả.
Ta Có Một Sơn Trại
Kiến thức cho các bạn ngu còn thích suy luận: tiền giấy xuất hiện lần đầu tiên từ trước công nguyên, từng được nghiên cứu vào thế kỷ thứ 7 thời nhà Đường (nhưng chưa áp dụng), đến thế kỷ 13 thì được sử dụng rộng rãi tại Trung Quốc, sau đó là phương Tây. Nên đừng có phán bừa theo kiểu đây là thời loạn, tiền giấy không chống được nước, lửa. Từ thế kỷ 13 đến nay chẳng lẽ không có chiến tranh, bạo loạn à? Tiền xu rất nặng, còn dễ han ghỉ nên khó bảo quản, tiền giấy chỉ cần làm túi da đựng nó vào là xong, không sợ nước (đó là lý do cái ví ra đời), dễ giấu. Khi gặp hỏa hoạn nhỏ thì tiền giấy dễ cứu vì nhẹ hơn tiền xu, hỏa hoạn lớn thì giấy cháy, xu cũng chảy chứ chẳng nguyên vẹn được. Lý do từ TCN đã có ý tưởng về tiền giấy nhưng đến TK 13 mới áp dụng được éo liên quan gì đến nước hay lửa cả, mà do tư duy nhiều đời của người dân thích lấy vật đổi vật (dùng tiền xu thực tế chính là dùng kim loại như sắt thép, vàng hoặc bạc để đổi đồ vật khác), cần nhiều thời gian để thay đổi tư duy này, chính vì thế Đại Lôi mới cân nhắc và muốn thí điểm trước chứ không áp dụng ngay.
Ta Có Một Sơn Trại
Giờ quay lại với nhóm của Diana. 3.5km/h*8 (giờ/ngày)*365 = 10.220km. Khá là tương đồng với tốc độ hành quân của bộ đội rồi đúng không? Nhưng đây vẫn chưa phải toàn bộ cái ngu của bạn hiền. Ngay cả khi Diana đi được hơn 18.000km thì cũng éo thể so sánh bằng từ Việt Nam qua Brazil được, vì đó là ĐƯỜNG CHIM BAY. Đi đường bộ, nhất là đồi núi thì nó cực kỳ ngoằn ngoèo chứ không bao giờ thẳng. Từ Bắc vào Nam nếu tính đường thẳng chỉ hơn 1.000km, nhưng tính đường bộ là gần 2.000km, hiểu không? Nên với quãng đường khoảng 10.000km mà Diana đã trải qua thì vương quốc kia sẽ cách chỗ main khoảng 3000-5000km đường chim bay, tương đương từ Trung Quốc sang Nga thôi.

Truyện theo dõi

Tài khoản này không công khai Truyện theo dõi